Nhiều người thân, bạn bè có lẽ không tài nào hiểu nổi chúng tôi đang làm gì, mà suốt ngày nhắc đến từ “vòng tròn” hoài. Có thể họ nghĩ vòng tròn thì khác gì với một nhóm bạn tụ tập lại với nhau, ngồi trò chuyện, tán phét trà dư tửu hậu đâu cơ chứ? Hay bữa cơm gia đình mọi người ngồi quây quần bên nhau dưới chiếu cũng thành “vòng tròn” đấy thôi?
Chúng tôi không tài nào có thể mô tả hết được những cảm giác hay sự chuyển hóa trong thân tâm mình và cả người tham gia khi ngồi trong những vòng tròn chia sẻ thấu cảm trong suốt 2 năm nay. Chúng tôi chỉ có thể mời những người bạn, những người tò mò cùng vào vòng tròn, trải nghiệm không khí đó thì có lẽ họ mới thực sự hiểu được.
Là người điều phối thường xuyên các vòng tròn thấu cảm, có lẽ để kể về các bài học về mặt kỹ năng hay kiến thức cứng điều phối thì nhiều lắm. Nhưng những bài học cô đọng và hiện diện với tôi nhất chắc là những bài học “mềm” đã tô gột nên tính cách của tôi ngày hôm nay. Bài học mềm này có thể là những đức tính, niềm tin, thái độ sống hay vẻ đẹp mà tôi thu lượm được từ hơn 200 vòng tròn mà tôi đã ở trong vai trò điều phối hoặc bảo hộ năng lượng. Chúng đáng giá bởi lẽ đây là những thứ mà tôi đang và sẽ mang vào rất nhiều vòng tròn, hay đội nhóm mà tôi làm việc dù ở vai trò dẫn dắt hoặc cộng tác với những đồng đội khác.
Cái tôi được lợi nhiều nhất khi điều phối vòng tròn là tôi học được sự kiên nhẫn để lắng nghe và chứng kiến rất nhiều câu chuyện được kể. Cũng vì học được sự nhẫn nại này, mà lâu ngày tôi giảm dần cái thái độ phán xét của mình đối với nhiều người, nhiều sự vật, sự việc mà tôi gặp trong đời sống.
Vì nghe nhiều chuyện nên giờ tôi biết là chỉ một vài chục phút không thể hiểu hết được một con người. Một con người thật phức tạp và đằng sau họ là những bối cảnh mà có lẽ ta cũng không thể ngờ đến. Vì vậy, tạm dừng sự phán xét lại, biết đâu người trước mặt sẽ mở lòng để cho ta bước vào cuộc sống của họ gần thêm một chút.
Tôi vốn là một đứa nhút nhát, hướng nội và sợ cất lên tiếng nói của mình. Tôi từng sợ người khác chê cười, sợ người khác đánh giá, cũng sợ làm người khác tổn thương nếu mình lỡ lời. Tôi luôn ở vị trí quan sát nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn khi hoạt động trong bất cứ nhóm nào. Nhưng tôi vẫn luôn ý thức rằng bên trong tôi từ lâu đã có một khối ứ đọng gì đó muốn được nhìn nhận và cho người khác biết rằng chúng tồn tại. Và nhờ có vòng tròn - những không gian an toàn khi mọi người đồng thuận sẽ lắng nghe với lòng từ bi và trí tò mò; đồng thời giữ kín những câu chuyện được nói ra; thì tôi mới cảm thấy bớt sợ sệt để cho những câu chuyện được chôn giấu bấy lâu nay được xả ra. Cũng nhờ có vòng tròn những người bạn với ánh nhìn tử tế và nụ cười động viên, tôi không còn trốn tránh nữa. Tôi học cách nói ra chính kiến của mình, học cách bày tỏ bản thân dù cho lúc ấy chưa hề rõ ràng tiếp theo sẽ là gì.
Trong vòng tròn, tôi từng thấy trái tim mình run lên và quặn đau vì những khó nhọc và khổ đau của người khác. Nhưng cũng trái tim ấy vài phút sau có thể hân hoan, cất nhịp vì niềm vui của người khác.
Trong vòng tròn, tôi cũng thấy những giọt nước mắt, những tiếng nấc nghẹn, những vụng về khó nói và sự mong manh đến trần trụi. Phút giây yếu mềm của con người ta được hé lộ trong không gian ấy dưới sự chứng kiện của một vòng tròn bè bạn mới quen, làm tôi trộm nghĩ “Người nói đã thật dũng cảm”. Dũng cảm để là chính mình chứ không phải ai khác. Dũng cảm để người khác biết mình thêm một chút, bước vào cuộc sống của mình thêm một chút, để người thấy mình không phải là một con người hoàn hảo, mà mình cũng có lúc đau, cũng có lúc khổ sở như ai.
Những vẻ đẹp như thế trong đời sống không phải lúc nào tôi cũng tiệm cận được. Tham gia nhiều vòng tròn cho trái tim tôi cảm giác được ở gần hơn với sự thật về con người như vậy đấy.
Tôi từng hỏi những người bạn của mình rằng họ có đang tin điều này: “Ai cũng có một vị thầy thông tuệ và từ bi bên trong”.
Tin là một chuyện, và để hành động theo lại là một chuyện khác, khó hơn nhiều. Phần lớn mọi người ai cũng muốn là người có ích, ai cũng sẽ muốn là người có thể cho lời khuyên hay giúp đỡ người khác.
Tôi cũng từng như thế, từng lăng xăng, chưa nghe rõ đầu cuối, đã muốn đưa ra góp ý, và lời khuyên vội vàng. Nhưng nhờ ngồi trong vòng tròn, tôi thực tập tin vào người khác, tin vào vị thầy ở bên trong của mỗi người đang ngồi cùng tôi. Chúng tôi bình đẳng với nhau, và tôi chẳng cần phải mệt mỏi, đóng vai làm người thông tuệ hộ người khác. Tôi có vị thầy thông tuệ của tôi. Họ cũng vậy. Thầy của tôi không giành lấy công việc thuộc về trách nhiệm và phạm vi của thầy của người khác (vì các thầy thì tôn trọng lẫn nhau ấy mà) :))
Tôi cảm thấy hình như khi tôi càng tin điều này, thì vị thầy bên trong của bạn tôi càng có đất để diễn và thể hiện tài năng. Giờ ngồi trong vòng tròn hay rộng ra là trong đời sống, tôi mong là có thể tự nhắc bản thân thường xuyên rằng mình cần đặt niềm tin vào những vị thầy bên trong bạn mình.
Mỗi người tham gia vòng tròn mang tới một câu chuyện, một thông điệp là tấm gương phản chiếu cho chính bản thân tôi. Rất nhiều lúc khi nghe một bạn chia sẻ, tôi nhận ra ‘À đây cũng là thứ mình đang cần học’ , hoặc đôi lúc lại thầm tự nhủ “Gặp nhau đâu phải tình cờ cơ chứ’.
Có một chị từng nói đùa, ngồi trong nhiều vòng tròn liên tiếp, chúng tôi coi như đang “học sỉ” với nhau. Chúng tôi chứng kiến sự phát triển của nhau, soi gương lẫn nhau, chỉ cho nhau thấy sự đồng điệu, đồng bộ trên tiến trình của nhau. Cùng đi qua những bão giông cảm xúc, từng trải qua khó khăn để giao tiếp với người thân, từng cảm thấy cô đơn, cũng từng mù mờ và không rõ ràng về hướng đi…
Chia sẻ với nhau giúp chúng tôi thấy mình không đơn độc. Người khác cũng từng đi qua được, mình cũng sẽ đi qua được.
Những bài học và thông điệp được san sẻ và nhấn mạnh trong vòng tròn quả thực làm tôi thấy mình thật giàu có.
5 bài học mềm mà tôi vừa kể trên đây sẽ là hành trang theo tôi nhiều năm sau này nữa, tôi tin là vậy. Cảm ơn bạn đã đọc những dòng viết này.
Lời nhắn cuối tới bạn:
Dù bạn đang ở đâu trên hành trình phát triển của bản thân, là thành viên trong một nhóm, hay lãnh đạo nhóm/tổ chức, tôi tin có lúc bạn sẽ cần những không gian an toàn, bình đẳng để cất lên tiếng nói, để cùng ngợi ca những vẻ đẹp cuộc sống, hay đơn giản là chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả những bài học trên hành trình của mình.
Còn chuyện dấn thêm 1 bước, học và thực hành công tác điều phối vòng tròn, tôi chỉ muốn gợi mở rằng, biết đâu bạn sẽ thấy thêm những mảnh tính cách khác của mình, hoặc phải chăng trải ra cho mình thêm những góc nhìn đa chiều về cuộc sống xung quanh.